Loncave

Cực phê với em gái da trắng hàng ngon

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.

    Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.

    Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Dù lúc này mắt không có nước.

    Trinh sát phán đoán: Người quen. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.

    Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.

    Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.

    Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.

    Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.

    Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.

    Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Cô gái bảo: Vô duyên.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap