Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Cũng thành thói quen rồi. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi.
Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.