Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.
Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Dù chỉ là một nhân vật. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.
Ông hãy trả lời có hay không. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.