Nhưng ông không tiến được một bước nào hết. Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo. Kha Luân Bố đòi cho được cái danh là: "Đề đốc Đại Tây Dương và Phó vương ấn Độ".
Tất nhiên là chúng tôi mang ơn ông lắm và hết lòng tìm cách gởi hàng cho ông được mau chóng. Khi tôi kể lại chuyện đó, một người học trò tôi hỏi: "Nhưng ông muốn cầu người đó điều chi?". Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người.
Lần thứ ba, họ tiến cử một người khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa được như ý. Lần này thì ''bị" rồi. Tôi sung sướng được ông cho biết ý kiến.
Phép lịch sự cần thiết cho hôn nhân cũng như nhớt cần cho máy chạy. Nhưng những lời khuyên bảo của ông tới bây giờ vẫn còn quý không kém hồi hai mươi lăm thế kỷ trước. Mọi việc tiến hành thuận tiện.
Đã ham muốn tất cả phải thành công và lời cầu nguyện nào chân thành cũng được chuẩn hứa. tiếp: - Coi nhà này tôi nhớ lại nơi tôi sinh trưởng. Đứa nhỏ thích đạp xe máy ba bánh lắm - nhưng cùng dãy phố đó có một đứa nhỏ khác lớn hơn, hung hăng ăn hiếp nó, ngừng xe nó lại, bắt nó xuống rồi leo lên đạp.
Thuật đó dùng với đàn ông cũng có kết quả mỹ mãn. Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới. Cậu thôi học từ hồi mười ba tuổi, phải làm công cho một công ty nọ.
Một bác sĩ khác, ông G. Đứa nhỏ cao lên được vài phân, nở mũi, đáp: "Tôi muốn mua một cái giường". Viên "thám tử" nhóm lửa ở sau nhà, nung một thanh sắt cho tới trắng ra và dọa sẽ dí vào đứa nhỏ nào dám dẫm lên vườn cỏ! Bản tính loài người như vậy.
Không phải cha không thương con đâu, nhưng cha đã đòi hỏi ở tuổi thơ của con nhiều quá, cha đã xét con theo tuổi nhiều kinh nghiệm của cha. Bà Dorothy Fay thuộc phái thượng lưu ở Long island kể rằng: "Mới rồi, tôi mời vài người bạn lại dùng bữa trưa với tôi. Ông dùng đủ cách chỉ trích, dọa dẫm, trào phúng, hàng tháng, hàng năm như vậy: Hy vọng ông Lincoln sẽ phải đổi chính sách.
Chúng ta tự bào chữa rằng như vậy lâu quá, mà công việc ta bề bộn quá. Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc.
Nhà chế tạo đó vẫn tiếp ông, nhưng không bao giờ mua giúp ông một kiểu nào hết, chỉ ngắm nghía kỹ những bức vẽ của ông rồi nói: Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy. Ông làm cách nào? Ông tìm trong quan điểm của hai người, tất cả những chỗ mà ông cho là công bằng, ông đem phô bày ra và ca tụng, không cho ai là trái hết, dù cuộc tranh biện kết cục ra sao cũng vậy.