Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.
Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Để sống cho xong đời. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.
Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Có đến hàng trăm con.
Sai là vô trách nhiệm. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Nhà văn ngồi lại một mình. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
- Ông còn lo xa hơn tôi. Thêm nữa, không có hứng thú. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.
Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt.