Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Và chưa thấy phải thay đổi. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Lại đánh một canh bạc nữa.
Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Đừng làm mọi người buồn lo.
Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.
Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.
Càng kéo nó càng lùi lại. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.