Loncave

Giao lưu với em nữ sinh lồn đẹp da trắng cực hấp dẫn

  • #1
  • #2
  • #3
  • Thế đã là tốt lắm rồi. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.

    Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.

    Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Không phải học con phải về đây ngay chứ. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.

    Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Cậu em thế là tạm biệt rồi. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.

    Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể.

    Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.

    Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Tôi không hề phản đối. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.

    Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.

    Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.

    Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap