Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Người bảo đời là bể khổ.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.
Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi. Bạn còn phải sống dài dài. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Con mèo nằm trên nóc tivi. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Hoặc về sau mới lí giải được. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.