Tôi chắc chắn vậy, không ngờ vực gì nữa. Nhưng một hôm ông Amsel dùng một chiến thuật khác, một chiến thuật mà kết quả là bán được một số hàng lớn, được thêm một khách hàng thành bạn thân của ông và sau cùng được nhiều vụ làm ăn khác nữa. Cho nên không đợi chú ta gọi tôi lại, tôi vội vàng xin lỗi trước.
Tôi thích dắt con chó nhỏ của tôi lại nơi đó dạo chơi. Phần đông chúng ta bị lòng ghen tuông, nghi ngờ, sợ sệt, ganh ghét và kiêu căng làm mù quáng. "Họ keo bẩn lắm, vô phương kể.
Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm. Vậy thì có lý gì mà bạn y sẽ tới chơi trên cái sân mà lần trước y mời, không ai thèm tới hết? Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée.
Tôi thích nó lắm, mà lần trước ít bạn quá, không đủ làm một kíp. Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng. Sau khi nghiên cứu nó kỹ rồi, mỗi tháng nên để ra vài giờ ôn lại.
và tuyến bố rằng bỏ tù chúng thật là bất công". Bạn bĩu môi: "Vô lý thượng hạng! Nồng nặc mùi quảng cáo của bọn bán cao đơn hoàn tán và của các "mét" coi chỉ tay đoán vận mạng". Một lần tôi chạy lại bảo một người lính rằng có đám cháy, nhưng người đó uể oải trả lời rằng đám cháy không phải ở trong khu của y.
Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được. Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả. Xin bạn nhớ kỹ phương ngôn sau này: "Nếu phản kháng lại thì có được cũng không bõ vào đâu.
Đành rằng người ta không trả nó một xu nhỏ nào hết, nhưng nó không cần. Mà, cũng phải nhận rằng những bất hòa do những nguyên nhân khác có thể dịu bớt đi được nếu vợ chồng được thỏa mãn trong lúc ái ân". Vậy thì tranh biện làm chi cho tốn công chứ? 4- Kết quả: tranh biện nhau hoài.
Al Smith cũng như Charles Schwab, như Platt, biết rõ năng lực vô biên của sự khêu gợi tức khí. Thì đây kết quả như vầy: Ông Steinhardt viết thư cho tôi kể: "Tôi có vợ 18 năm rồi, và trong thời gian đó ít khi tôi mỉm cười với nhà tôi. Lần lần, những câu đáp của người đó thành một chuỗi "có", ông dẫn người đó đến một kết luận mà nếu đưa ra ít phút trước, người đó đã cương quyết kích bác.
Sau khi dự kỳ thi đó, một thanh niên lại kiếm tôi, thất vọng. Cho nên bà chỉ nói rằng bài diễn văn đó, nếu cho đăng vô Tạp chí Bắc Mỹ thì tuyệt. Nếu ông không làm như vậy thì người ta sẽ mời ông ra và như vậy là đáng lắm.
tôi muốn anh hiểu rằng khi tôi đãi khách, tôi rất cần có anh giúp tay tôi. Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Chaliapine thở dài nói: "Ông ráng đợi chút nữa trở lại coi.