Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.
Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Tôi không có ý định ra đi.