Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Rút kinh nghiệm nhé con. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.
Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Đúng là thân làm tội đời!
Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Nhưng lại muốn súc tích. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.
Chả biết đường nào mà lần. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Mấy con hổ cũng thế. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Đang định đứng lên đi ăn. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic.