Loncave

Cuộc tình trao đổi vợ chồng sung sướng nhất

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ.

    Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.

    Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.

    Em vẫn biết là anh bất mãn. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.

    Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Không biết thì khó trách.

    Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.

    Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.

    Độ này, bố hay nhường. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.

    Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Người lớn thì thật xa lạ.

    Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap