Cũng là để thăm dò phản ứng. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Nháy: Chiều đi đá bóng.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Thôi nhé, cất ngay đi.
Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Ta đâu ham hố thắng thua.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.
Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Phải hết sức giữ gìn. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.