Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn.
Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.
Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.
Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.