Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.
Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.
Chả biết đường nào mà lần. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Cháu thấy bác tội lắm.
Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.
Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.