Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Tôi không hề phản đối. Một giọt rơi xuống sách.
Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.
Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.
Để đỡ tình cờ lặp lại. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Phải hết sức giữ gìn.
Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Hồn nhiên đến đáng thương. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.
Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.