Tôi đã thấy Lowell Thomas có thái độ ấy. Ông nói: "Khi lớn lên, suy xét những hành động của người đời, tôi tưởng có rất nhiều người lớn hơn đã "mua hớ chiếc còi". Ông chết tức thì, còn bà bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải suốt đời nằm liệt.
Sau cùng ông lại bác sĩ khám bệnh. Tôi sẽ học một cái gì có ích. Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ.
Bà Ova Snynder cũng sẽ nói với ác bạn như vậy. "Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ. Ngay đến nay, tôi vẫn sung sướng đã được nằm tĩnh dưỡng trong một năm,vì đó thực sự là một năm hạnh phúc và hết sức hữu ích.
Tôi sắp thành một Frank Norris hoặc Jack London hoặc Thomas Hardy thứ nhì. Nelson trong trận Trafagar cũng vậy. Tôi bắt đầu sống theo tôi.
Ai đáng trách trong đó? Mấy đứa con ư? Đã đành; nhưng người mẹ chúng còn đáng trách hơn. Vì vậy, ba tôi sống thêm 42 năm nữa, cho đến năm 1941, thọ được 89 tuổi. Nỗi lo đó thành hiện thực ngay.
Vì những người thân của ông biết rõ "óc ông vào hạng tầm thường nhất". Nếu bạn đi thăm thư viện của Quốc hội Washington, bạn sẽ thấy trên trần có sơn câu này của thi hào Pope: Chỉ xin Chúa dắt con từng bước.
Chúng luôn luôn rình tôi. Nhưng nào đã hết chuyện. Có khi tôi đọc cho cô thư ký đánh máy, nhưng thường tôi đích thân chép lấy, vì nhiều chuyện dại dột quá, đọc lên thấy mắc cỡ.
Cứ mỗi tháng, cô ta lại phải làm luôn trong nhiều ngày một thứ việc chán nhát trần ai là biên số và tên người vào những giấy phép in sẵn. Trong đó, bác sĩ kể 11 nguyên nhân của gốc bệnh. Ông nhìn thẳng vào cái chết bình tĩnh, nhẫn nhục, làm động tới quỹ thần.
Hãy kiếm những nhược điểm mà sửa chữa, đừng cho kẻ thù trách ta được. Cô ta mệt mỏi vì cô chán ngán công việc, có lẽ chán ngán cả đời sống. Suốt thời gian dịch và trong năm sáu tháng sau nữa, tôi có cảm giác "đãng đãng" đó.
Tôi xin được một chân giữ nón [27] trong một câu lạc bộ lớn, ngoài ra còn buôn bán vớ nữa. Thượng đế cũng vậy nữa. Ông ta ngoi ngóp bơi vào bờ và khi vào bàn giấy tôi, ông ta còn ướt như chuột, lem luốc những bùn.