Anh buộc phải ngồi đây và uống nước lạnh trong khi Dabasir ăn ngấu nghiến cái đùi dê thơm phức. – Anh không có một đồng bạc cắc nào trong túi ư! Vì thế anh ngồi trên tường thành như một bức tượng vậy sao? Tại sao anh không đóng cho xong chiếc xe ngựa kia đi? Không có tiền thì làm sao anh có thể nuôi sống cả gia đình? Không thể kéo dài tình trạng này được, anh bạn thân của tôi ơi. – Khi nói về sự may mắn, phải chăng chúng ta thường nghĩ đến các sòng bài, nơi có nữ thần May Mắn phù hộ cho chúng ta được nhiều tiền?
Thế là tôi quyết định phải tìm ra cách để làm giàu, và một khi tìm được rồi thì bắt bulàm, cần phải làm cho thật tốt. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được sự thật, đó là do thói quen trì hoãn, chậm chạp, không bắt kịp yêu cầu của thực tế phải ra quyết định nhanh chóng để hành động giành lấy thành công. Cuối cùng thì người chủ đã bán ông cho một kẻ buôn nô lệ.
Những tập sách này đã được phổ biết với một số lượng lớn nhờ vào sự hỗ trợ của các ngân hàng và các công ty bảo hiểm trên thế giới. Ông nghĩ về Kẻ cướp biển với tất cả những nỗi đắng cay của anh ta, và ước mình có sức mạnh để tiêu diệt sự tàn bạo. Trong tình cảnh này, nếu bị bắt lại, có thể tôi phải hứng chịu một hình phạt rất khủng khiếp.
Tuy nhiên, bà Swasti lắc đầu bảo nhỏ với ông rằng: "Nhàn cư vi bất thiện", bà lo rằng ông chủ quá rảnh rang sẽ là điều không hay, vì bà đã từng thấy rất nhiều người như thế. - Mày không biết ngượng miệng khi nói rằng mày là một con người tự do à? Chính do sự yếu kém của bản thân đã dẫn mày đến tình cảnh thảm hại như hiện nay! Một người đàn ông nếu đã mang trong mình linh hồn của một kẻ nô lệ, thì cho dù hắn ta chào đời ở bất cứ hoàn cảnh nào, thì cuối cùng hắn ta vẫn chỉ là một tên nô lệ. Đói có nghĩa gì đâu? Khát có nghĩa gì đâu? Đó chỉ là những rủi ro trên con đường quay trở về xứ sở Babylon thân yêu của tôi mà thôi.
Qua một thời gian, cái túi của các bạn cũng sẽ giống như giỏ trứng vậy. Tuy nhiên, đã nhiều thế kỷ trôi qua, những người dân du mục, những nhà lữ hành đi ngang qua vùng đất này vẫn không thấy điều gì khác lạ và cũng không biết rằng, bên dưới vùng đất này đang che giấu những dấu tích của một thời đại huy hoàng. Đúng như ông Algamish dự đoán.
Do thế, cách duy nhất là chúng ta phải dạy cho tất cả mọi người biết cách làm giàu. “Nhiều năm trước đây, khi tôi còn trẻ và mới lập gia đình. Họ vẫn nghèo đói, vất vả và lam lũ, có khi suốt cả cuộc đời vẫn không thoát khỏi cuộc sống cơ cực đó.
Trước hết, cha cho con một túi vàng. Khi đó tôi sẽ đáp lại: "Tôi rất quý từng đồng tiền vàng của tôi. Khi đó, con đã mất sạch vàng, ngựa, nô lệ, áo quần đẹp.
- Ngay vào ngày hôm nay chứ? – Kobbi gợi ý. – Nhưng hãy nói cho cháu biết làm thế nào ông lại được tự do? Lúc bước vào tuổi thanh niên cho đến tận bây giờ, chúng ta đã cùng chia sẻ những đắng cay, ngọt bùi với nhau và vẫn luôn giữ được tình bạn thân thiết.
Do vậy khi Nomasir đến tuổi trưởng thành, ông Arkad bèn cho gọi Normasir đến và bảo: Dabasir nói với Kauskor, người chủ tiệm, đang nở nụ cười tươi rói trên môi: Hai con lạc đà di chuyển một cách chậm chạp và mệt nhọc trên những phiến đá lởm chởm, nhọn hoắt.
Đời sống của những người này quả thật khó khăn và họ thường không thể trả hết nợ. Ông là người rất thích những bộ áo quần sang trọng, quý phái được may từ các loại vải tốt nhất. Nhưng chưa bao giờ thần thánh cho tôi thỏa nguyện cả.