Loncave

Doggy tập thể cùng hai ghệ xinh xăm trổ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Dù đôi khi như leo cột mỡ. Mất chứ không phải biến mất.

    Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối.

    Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.

    Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.

    Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.

    Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt.

    Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.

    Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.

    Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Làm gì có lí do gì mà khóc. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.

    Có gì để thanh minh. Có điều, em chã thích. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap