Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.
Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.
Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.
Được nói chuyện, được trao đổi. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.
Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Còn quá nhiều điều để viết. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.
Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Và dễ sống hơn một chút. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.