Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Lại về nhà bác ôn thi. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn.
Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Định kiến tàn sát sự phong phú.
Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Bạn muốn về nhà viết quá.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Ông bảo: Em nói tiếp đi.