Rồi tìm một cách hành động mới và bạn sẽ thấy kết quả thần diệu. Kế đó, một điện tín khác cho hay nó đã tử trận". Chiều đến lại ngủ hai tiếng trước khi ăn bữa tối.
Không thể như vậy được. Chỉ trong vài năm được làm hội trưởng Công ty. Bọn đó lưng dài vai rộng, nhưng không biết chút gì về các chất nổ hết.
Tôi theo lời khuyên ấy. Người nhà tôi thu xếp cho tôi được rảnh tối thứ bảy, vì biết tôi bỏ ra một phần buổi tối để tự xét mình, soát lại và tự phê bình hành vi trong tuần lễ. Muốn vậy, bạn hãy nói với các bắp thịt của bạn rằng: "Duỗi ra- duỗi ra- xả hơi và nghỉ ngơi".
Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá. ÔnNg phải nghiên cứu tỉ mỉ những bản tài liệu dài và phức tạp khả dĩ đủ hiểu để biết đường mà biểu diễn quyết chống hay thuận. Được như vậy, không còn gì hơn nữa".
Và hết thảy nước mắt của bạn cũng không rửa được một chữ" [21]. Mới ra với số vốn là 55 mỹ kim mượn của bạn, ông phát đạt ngay và mỗi năm kiếm được 20. Bạn không phải trả tiền công.
Vào buổi sáng mùa đông hôm đó, khi viên cố đạo người Anh vào phòng giam cô tại nhà tù quân sự Bruxelles, cô đã thốt ra hai câu mà sau này người ta đã khắc vào bia để cho hậu thế đọc và suy nghĩ: "Bây giờ con mới biết lòng yêu nước không đủ làm tinh thần con được thư thái trước khi chết. Nghĩa là thời bình cứ 1. Vậy thì sao không cứ nhận nó đi? Tại sao không có óc thực tế của ông già Marc Aurele, một vị anh quân hiền triết nhất của đế quốc La mã.
Tôi thuộc lời ấy như lời Thánh kinh và theo đúng như vậy. Thực là một món quà vĩ đại. Tôi 18 tuổi và muốn học nghề kiến trúc.
Vậy thì ta không có gì đáng than. Người này thụt két lấy tiền đầu cơ. Vì sống trong những điều kiện đó chóng chết lắm, mà tiền thuê xe đòn lại đắt đỏ; ấy là chưa nói đến trường hợp bà nhà cần phải lãnh khoản tiền bồi thường của hãng bảo hiểm để kiếm ông chồng khác trẻ hơn bạn!
Mỗi bữa kia, một cựu chiến binh trẻ tuổi và tàn tật cùng làm với tôi bảo rằng: "Anh Johnny ạ, anh phải biết hổ thẹn chứ? Trông anh người ta tưởng ở đời chẳng ai khổ bằng anh. Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ. Penney, người sáng lập ra tiệm tạp hoá Penney có chi nhánh trong khắp nước nói: "Dù có bị phá sản cho tới không còn một đồng nữa, tôi cũng không lo buồn, vì tôi biết rằng lo buồn không ích gì cả.
Vậy nói riêng về bộ óc thì "sau 8 hay giờ làm việc, nó vẫn minh mẫn như lúc mới đầu". Trong khi nguy hiểm, tôi lại thấy phấn khởi và cảm hứng bội phần. Hễ ai lên tiếng phản đối một việc gì là ông liền lo làm cho người đó vừa lòng.