Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc. Sau đó tôi kiếm được chân xách hành lý ở một khách sạn lớn. Thảo nào mà mọi cư dân trong khu rừng này đều coi anh là một tên ngốc, mất không biết bao nhiêu thì giờ để tìm kiếm một cây bốn lá sẽ không bao giờ mọc lên ở đây.
Một cái cấy khổng lồ, già cỗi chiếm lấy tầm mát chàng khi đến nơi. chàng còn cần thứ gì khác nữa không nhỉ? Điều này cũng không có gì là lạ.
- Và điều quan trọng hơn cả là chính anh không hề mong rằng mình sẽ tình cờ tìm ra cây bốn lá mang lại sự may mắn vô tận cho mình. Nước chỉ có đổ xuống hay chảy vào ta mà thôi. Một cái cấy khổng lồ, già cỗi chiếm lấy tầm mát chàng khi đến nơi.
Tôi đã học hỏi rất nhiều khi đi quan sát những cửa hàng khác. Cũng như lần trước với Nott, chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả. May mắn phải do chính người đó tạo ra.
- Bởi vì hồ của ta không có sự lưu thông. - Nhìn kìa! Một trong hai hiệp sĩ đi tìm sự may mắn đã đến đây! Bốn ngày qua các ngươi là chủ đề chính bàn tán trong khu rừng này đó. Vì thế Sid cố làm cho ông ta nguôi giận:
Vì chàng đã làm tất cả những gì chàng cho là cần thiết nên điều không ngoan bây giờ chính là tìm xem có việc gì còn bị bỏ sót hay không. Trong giấc mơ này, chàng thấy nó vươn lên mạnh mẽ từ mảnh đất ẩm ướt và tươi tốt của mình. Dường như cách dễ dàng nhất bây giờ là theo chân Nott rời khỏi khu rừng để khỏi phải đối diện với một tình huống khó xử.
Trái ngược lại với Nott, trong cùng sáng hôm đó, hiệp sĩ Sid tỉnh dậy trong sảng khoái và đầy hy vọng hơn bao giờ hết. - Còn tôi thì không thể nào lầm vào đâu đượccái nhìn thẳng thắn và chân thành của cậu. Ta phải tìm ra ai đó khẳng định với ta rằng cái cây bốn lá may mắn đó sẽ mọc trong khu rừng này - Nott lầm bầm tự nhủ.
Sid cố vỗ về giấc ngủ của mình. Chẳng thấy thú dữ đâu để thử thách, dù buổi tối đó đây vẫn vọng về những tiếng hú bí hiểm. Phải biết tin vào chính mình.
Đừng có đánh thức những bông hoa ly của ta nữa! Nói cho cùng thì mọi việc cũng đâu có dễ dàng gì. Năm đầu tiên công việc kinh doanh của tôi diễn ra khá suôn sẻ, vì thế tôi đầu tư nhiều hơn vào việc sản xuất túi xách với các nguyên liệu da thật và đã đi khắp nơi để tìm hiểu về cách làm ăn của những cửa hàng da khác.
Anh quá bị ám ảnh bởi thực tế đó quá đến nỗi không thể nào nhìn sự việc một cách toàn diện và sáng suốt hơn. Max thấy thế liền vội nói: Chàng phải làm gì bây giờ? Trong bất cứ trường hợp nào chàng cũng đã cố hết sức mình.