Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Thôi thì tôi im lặng. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.
Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Một cái gì đó kinh điển.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Cái vực của sự hỗn độn. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.
Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung.
Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Một khuôn mặt ai ai cũng có. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Sức khỏe phải tự mình giữ.