Và điều đó chúng tôi tất nhiên là muốn tránh. Nên đứng vào lập trường của người khác mà dẫn - dụ cho người đó trả lời: "Phải, phải". Có lẽ vì giận dữ mà tôi đã xét anh vội vàng quá, nghiêm khắc quá.
Vậy ta phải hết sức trổ tài cho họ vừa lòng". Vụ ấy đưa lên tới nghị viện, bàn cãi sôi nổi, nhưng rút cục cũng vì sự thối nát trong chính giới mà bị ém nhẹm đi. Sau khi dự kỳ thi đó, một thanh niên lại kiếm tôi, thất vọng.
Xin ông tính lại, sửa lại thiệt cẩn thận, như ông là hội trưởng công ty chúng tôi vậy. Nhưng tôi ngừng lại và quay lại nói: "Tôi khen thầy. Vì tuyên bố như vậy là tránh trước được những cuộc tranh biện, và làm cho đối phương nảy lòng công bằng, vô tư, rộng rãi cũng như bạn, nghĩa là tự nhận rằng cũng có thể lầm lỡ như bạn được.
Tất nhiên tôi hiểu tại sao ông lại đây. ở nhà, ông ghim hết thảy những bằng cấp đó lên trên một tấm lụa trắng, khách khứa lại, ông mở ra khoe. nói: "Tôi nhận được bức thư đó, ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên mà cũng vui nữa.
Chân lý đó đúng khi bạn viết tiểu thuyết cho độc giả coi. Trong mấy chục thế kỷ, các triết nhân tìm kiếm những định luật chi phối những sự giao thiệp giữa người với người và tất cả những sự tìm tòi đó đều đưa đến mỗi một quy tắc không mới mẻ gì, một quy tắc đã có từ hồi nhân loại mới có sử. Nhưng, ngày mai, con sẽ thấy, cha sẽ thiệt là một người cha; cha sẽ là bạn của con, con cười cha sẽ cười, con khóc cha sẽ khóc.
Là vì, giáo sư William James nói: "Hành động cơ hồ theo sau tư tưởng, nhưng sự thực thì cả hai đồng thời phát động. Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói". Rồi sao? Cái đó có liên can gì tới tôi đâu? Ông không thông minh chút nào hết.
Châm ngôn của ông là: "Đừng xét người, nếu ta không muốn người xét lại ta". Tolstoi là một văn sĩ nổi danh nhất hoàn cầu. Ông làm ra sao? Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời.
Và chị xứng đáng thiệt. Có rất ít những cuộc hôn nhân nhờ may rủi mà được hạnh phúc. Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói".
Ông viết một bức thơ ngọt ngào lắm rồi tái bút: "Gởi cho mỗi cháu 5đ". Franklin hồi thiếu thời, đem hết số tiền để dành được, đặt vào một nhà in nhỏ. 000 mỹ kim! Phải mất nhiều năm, không kể cả ngàn mỹ kim vào những vụ thất bại, tôi mới hiểu được rằng tranh biện hoàn toàn vô ích.
Bí quyết của họ ư? Chính bà Samrosch cho ta biết bí quyết như sau này: ''Trước khi cưới, sự lựa chọn kỹ càng bạn trăm năm là một điều quan trọng nhất. Bạn ráng tìm nguyên nhân sâu kín đó, tự nhiên bạn sẽ hiểu hành vi của họ và có lẽ cả cá tính của họ nữa. Vụ này do lỗi chúng tôi, một nhân viên của chúng tôi đã quấy rầy ông và làm ông giận.